Xếp hạng: 5 (1429 lượt đánh giá) Xếp hạng cao nhất: 5. Xếp hạng thấp nhất: 3. Tóm tắt: Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi , chương 1 của tác giả Nhục Nhục Nam Sơn Quân cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc …. Xem ngay.
Nhật ký của Khương Tự Lần đầu tiên tỏ tình với em, em đang ở phòng tôi chơi game. Sửng sốt thật lâu em mới phản ứng lại, mắt trợn trừng, nói: “Cậu có bệnh à!” A a… Đáng yêu chết mất. Tôi vung chân đá rớt máy chơi game cầm tay, ấn vai em, đè em ngã nhào xuống
Chương 15. /37. Chương Sau Chương Tiếp. Edit: Thỏ. Bởi vì ngày mốt là ngày làm đám, tôi sợ về không kịp nên đã tìm cớ xin nghỉ với phụ đạo viên, hôm sau vội vàng cùng Khương Tự lên máy bay, đúng 12 giờ trưa cùng ngày đã về tới thành phố Z. Đương nhiên Lục Hổ cũng
5. Cách điều trị nổi hạch ở cổ. Muốn biết hạch xuất hiện cảnh báo điều gì thì mọi người cần phải được bác sĩ thăm khám và làm một số xét nghiệm theo yêu cầu. Nếu là hạch lành tính thì chỉ cần sử dụng một số thuốc loại bỏ vi khuẩn, tác nhân gây bệnh
Tôi chẳng những cảm thấy thằng oắt này lớn lên hệt như con gái mà thủ đoạn cũng giống con gái y hệt. Tuy nhiên tôi hết cách, ai bảo hắn là bạn trai của tôi, tôi không bao dung hắn thì bao dung ai được. Mặc dù cũng có thủ đoạn, nhưng chỉ là thủ đoạn nhỏ xíu đáng yêu.
Bạn đã từng nghe nói về "thực phẩm chức năng" - những thứ như ngũ cốc, nước trái cây và bơ thực vật bổ sung dinh dưỡng? Chúng có thể giúp tăng cường sức khỏe tim? Và nếu chúng tốt cho sức khoẻ thì cụ thể loại thực phẩm chức năng nào tốt cho tim mạch và bệnh tim?
tgPu. Chương 2 Edit Thỏ Khương Tự cười lạnh một tiếng, “Anh gọi em 18 cuộc, gửi hơn 30 tin nhắn, sau đó ngồi đợi em.” Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ. “18 phút 32 giây, em còn cái gì muốn nói?” Tôi còn có thể nói cái gì. “Vợ ơi, em sai rồi.” Khương Tự vẫn lạnh lùng như cũ “Sai ở đâu?” Kỳ thực tôi không cảm thấy mình sai, con trai chơi game có gì sai đâu, chỉ cần chơi có chừng mực là được. Nhưng người kia nhìn tôi như thể… Được rồi vợ nói sai thì sai, em xin nhận tội! Tôi khẽ thở dài, xem ra phải dùng tới tuyệt chiêu. Tôi không phân bua, chỉ ôm Khương Tự hôn sâu một cái, còn cố ý gặm cắn vành tai hắn ta, thì thào. “Sau này em không dám nữa, vợ đừng giận em nha?” Ngay lập tức Khương Tự mặt đỏ tới mang tai, cơn giận cũng xìu xuống hẳn. Hắn ấm ức lườm tôi, bởi lẽ hắn không cam tâm mình dễ mềm lòng như vậy, nhưng lại không cách nào cứng rắn với tôi. Tôi yêu chết cái biểu cảm chịu trận’ này, nó khiến tôi cảm thấy vô cùng thành tựu. Vì vậy không nói lời nào tôi bèn hôn hắn, hôn đến đôi con ngươi ấy trầm luân, bàn tay bắt đầu sờ loạn eo tôi. Tôi vội đè Khương Tự lại, đùa à! Đây là ký túc xá, nam thẳng ra vào thường xuyên, lá gan tôi còn chưa to đến thế. Khương Tự bất mãn cắn tôi một chút, đau thấy ông trời. Cứ ngỡ chuyện này cứ thế trôi qua, tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. “Em vì game bỏ rơi anh không chỉ một hai lần, hôm nay đừng nghĩ anh dễ dàng bị em qua mặt nữa.” Khương Tự ấm ức nhìn tôi. “Rốt cuộc anh quan trọng hay game quan trọng hơn?” !!! Đã đến, dường như phàm là con trai đều gặp phải câu hỏi kia, nó là truyền thuyết nằm trong hệ liệt Cứu em hay cứu mẹ anh’ mà cánh mày râu không nghĩ ra đáp án để trả lời! Tôi suy xét nên nói sao cho hợp lý thì đôi mắt Khương Tự đỏ hoe, hắn quát tôi “Có phải em hết yêu anh rồi?!” Đệch! Tội danh này quá lớn, tôi vội vàng tỏ thái độ. “Yêu yêu yêu! Yêu anh muốn chết.” Mẹ bà, là một thằng con trai nói ra những lời buồn nôn như vậy tôi còn tự mình thấy hoảng. “Em nói có lệ thôi!” Tôi cũng nổi nóng. Kêu gì nói đó rồi, tôi còn lấy lệ cái gì nữa? Có phải tôi nói gì cũng bằng sai? “Vậy anh muốn sao? Muốn chia tay em hả?” Tôi lạnh giọng. Khương Tự thấy tôi cáu lên thì hắn bình tĩnh một chút, sau đó im lặng cúi đầu. Tôi cũng chẳng ừ hử chi, ký túc xá lại trở nên yên tĩnh. Một sự im lặng gian nan. Sau đó tôi liền phát hiện, Khương Tự tay hắn… Run lên. Tôi cả kinh, nâng mặt hắn lên, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch, môi cũng run rẩy không ngừng. Tôi đệch! Tôi đã quên thân thể hắn không tốt, không thể chọc hắn. Đang muốn nhận lỗi thì hắn nói ngay “Em… Em đừng giận…” Khương Tự vừa khóc vừa vòng tay ôm chặt tôi. “Anh sai rồi… Đừng chia tay… Em có chết cũng không thể rời xa anh được…” Tôi sôi máu thì nói vậy thôi, nhưng nhìn Khương Tự vừa khóc vừa níu vừa ôm, lòng tôi hối hận vô bờ bến. Tôi vội vàng hôn má bạn trai, vỗ lưng hắn, dỗ hắn như dỗ trẻ nhỏ, còn thề sẽ xóa game không bao giờ chơi. Thật vất vả dỗ Khương Tự xong nhưng vẻ mặt hắn vẫn tràn đầy hờn tủi, cho tới khi tận mắt thấy tôi xóa game thì hắn mới mỉm cười. Lúc này tôi thật muốn hút thuốc. Mẹ nó, tôi sống đếch có chút tôn nghiêm nào luôn. Tôi mẹ nó mới là thụ mà! *** Có một ngày tôi bỗng nhận ra, dục vọng chiếm hữu của Khương Tự quá cao, hơn nữa ghen tuông cũng đặc biệt nhiều. Trước kia hắn không đồng ý tôi nhìn người khác và chỉ cho phép nhìn hắn mà thôi, giờ nâng cấp lên phiên bản ai nhìn tôi hắn sẽ trừng người đó… Tôi rầu rĩ, chắc sau này cấm tiệt tôi ra ngoài luôn, mỗi ngày ép tôi chỉ nhìn mỗi hắn. Cho dù hắn đẹp tôi cũng không thể ngày nào cũng nhìn, vì vậy phải tìm cách khác mà thôi. Tôi gọi điện thoại xin quyền trợ giúp từ đàn chị. Đàn chị nói “Chị thấy Khương Tự đang làm trò thôi.” Tôi ngẫm kỹ lại thì… Đệch! Đúng là làm trò con bò! Khương Tự đang dùng mấy chiêu của đám con gái đó ư? Một khóc hai nháo, mấu chốt là hắn không cần nháo cái quỷ gì, hắn vừa khóc tôi liền thua trận, cắt đất đền tiền * gì đó quá thuần thục rồi. Mà tại sao tôi lại không phát hiện ra?! * Dàn dựng kế hoạch khiến người khác vô thức xuôi theo. “Mấu chốt không nằm ở việc chiều chuộng hắn đâu, nếu em là bạn trai chị chị cũng làm thế.” “Sai chỗ nào, em chiều hắn có gì không được? Chẳng lẽ muốn em ngược hắn sao?” “Vậy phải xem em ngược thế nào, ngốc ạ!” Tôi vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo. “Không phải hắn thích SM sao? Em cứ gãi đúng chỗ ngứa, hung hăng ngược hắn trên giường, ngược đến khi tâm phục khẩu phục. Về sau ý em là ý trời, hắn sẽ nghe răm rắp.” Quả nhiên vẫn là đàn chị của tôi lợi hại! Nhưng… Tôi vẫn không dám nói cho chị biết kỳ thực tôi mới là thụ, bởi vì trái ngược tam quan về công – thụ của chị, chị sẽ bóp chết tôi. Không đùa đâu, đàn chị sẽ bóp cổ tôi đó. Đến hẹn lại lên. Đông thiếu Làm thụ thì có cách nào ngược đối phương chết đi sống lại trên giường không? Gấp lắm! Ngồi chờ đây! Chỉ chốc sau tôi đã nhận được rất nhiều bình luận nhiệt tình trong vòng bạn bè. Vũ Lạc Tâm Trần Ôi, Đông thiếu, sao cậu lật kèo rồi, có phải cậu muốn ngoại tình hay không! Hàng dài hai mét ba “Vừa thấy tiêu đề tôi đã cười 2333 ~ tôi có ’28 chiêu dụ thụ buộc phải biết’, chú muốn gửi mail không?” Lâu chủ tuyệt bút Vừa thấy tên lầu trên tui đã cười 2333 ~ nhân tiện 12345678 chúc thím cả đời bình an. Sau đó tôi sụp đổ, đằng sau là một danh sách e-mail dài ngoằng + chúc thím cả đời bình an, đệch! Đàn gei chết tiệt này! Tôi suy nghĩ, nhanh chóng phản hồi Hàng dài hai mét ba Đông thiếu 2345678 chúc thím cả đời bình an. Tôi thấp thỏm chờ mong, rốt cuộc cũng có thông báo mail về! Kích động mở ra tại chỗ, tôi đệch thế mà là video, này cũng quá tình thương mến thương rồi! Cần khen thưởng gấp! Tuy nhiên tốc độ tải về của mạng ký túc xá ước chừng đến tối mới xong, vì thế tôi mở máy để đó và lên giường nằm ngủ. Cũng không biết ngủ bao lâu, tôi tỉnh lại vì nóng. Đang mùa hè nên tôi mặc quần đùi, cởi trần; sau lưng lại là một kẻ mặc quần dài, áo tay ngắn ôm chặt lấy tôi, quạt cũng chưa mở, không nóng mới là lạ. Tôi vừa nhúc nhích thì Khương Tự cũng tỉnh. Hắn cạn ngủ nên một chút động tĩnh sẽ đánh thức hắn ngay. “Đến đây hồi nào?” Tôi nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, cho hắn đừng xù lông, tránh lúc rời giường sẽ giận lẫy các kiểu. Hắn uể oải dựa vào tôi, không nói lời nào. Tay phải vuốt tóc tay trái vuốt lưng, cuối cùng đã hầu hạ đại gia thoải mái. Khương Tự cũng thôi nhíu mày, lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào tuyệt đẹp. Tôi cũng cong môi “Dễ chịu không? Đã bảo trời nắng to đừng sang đây tìm em mà. Giường hơi nhỏ, may mà em không đạp anh té.” Khương Tự mò qua ôm dính eo tôi, cười lúc lâu rồi bảo “Lương Thiếu Đông…” “Ừm?” “Đông Đông.” Tôi phì cười, “Hửm ~” Khương Tự chôn mặt trên eo tôi nên không biết vui hay buồn, chỉ nghe được thanh âm rầu rĩ “Đông Đông, anh thích em lắm… Sao anh thích em nhiều như vậy…” Tôi nghe xong cười như hoa nở, vợ tôi nói thích tôi, mỗi ngày đều cùng tôi thổ lộ, thật là phiền chết rồi. Lý Minh bưng bát mì đi ngang giường tôi, mặt đơ ra liếc tôi một cái. Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người ta ân ái nhau sao?! Lý Minh giơ ngón giữa, ném cho tôi một ánh mắt đầy ẩn ý. Tôi xem không hiểu, cũng lười phản ứng nó luôn. Độc thân cẩu không quyền khinh thường gei lọ. “Đông Đông, ra ngoài ở với anh đi.” Khương Tự đột nhiên nói. “Sao anh lại nhắc chuyện này.” Tôi bất đắc dĩ hỏi. Hiện tại tôi ở ký túc xá nhưng hắn ra vào như chỗ không người, cảnh cáo nhiều lần mới kìm chế một tẹo; nếu thật cùng Khương Tự ở chung, hắn còn không đè tôi trên giường mà mỗi ngày chơi tôi? Ngẫm nghĩ đã thấy thốn cúc. Tuy rằng thân thể Khương Tự không tốt nhưng nhu cầu ở phương diện kia lại đặc biệt tràn đầy, tôi sợ mình không thỏa mãn được hắn… Thật sự… Hơn nữa lần đầu tiên bị hắn dọa chết khiếp, cho nên chúng tôi lâu như vậy chỉ làm được ba lần. Tôi cảm thấy Khương Tự đã bắt đầu buồn bực. Hết cách, thấy cũng thương nhưng không nên thỏa hiệp, càng kéo dài thời hạn bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, tôi không muốn sớm vậy phải dọn ra ngoài, dù sao tiền trọ cũng đã đóng. Tuy rằng không có máy lạnh nhưng tôi đã quen, cố chút thì chịu được… Tôi cảm thấy ngoại túc gì đó ít nhất đến năm ba hẵng bàn. Khương Tự làm thinh, mặt nặng nề, muốn giận lẫy nhưng lại cố gắng kìm nén. Hắn không nói gì cả, chỉ xuống giường ôm máy tính sang, trỏ vào màn hình hiện lên 28 chiêu dụ thụ buộc phải biết’, hỏi tôi “Em không chịu ở cùng anh, nhưng tải cái này về là ý gì?” Dùng một câu để hình dung tâm trạng của tôi lúc đó… Lúc đó tôi đệch mẹ ông trời! Đệch mẹ cuộc đời! Tôi vội vàng giật lại máy tính, nào ngờ bất cẩn vồ ngay nút Play! Thấy đoạn video sắp phát, tôi cuống cuồng dùng thân che màn hình lại, chết cũng không để Khương Tự những cảnh tượng này! “Bé hồ lô, bé hồ lô, một cây mọc bảy đóa hoa, gió táp mưa sa đều không sợ, la la la la la ~” * * Nhạc phim hoạt hình 7 anh em hồ lô. Ngay lúc bài hát chủ đề quen thuộc vang lên, tôi và Khương Tự đều câm nín. Thằng khốn tên Hàng dài hai mét ba đó, bố nhớ kỹ mày. Chương 3
Chương 1 Edit Thỏ Lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tự là ở bể bơi sân vận động. Khương Tự mặc quần bơi tứ giác màu xanh, tay chân hòa vào dòng nước xanh ngắt, màu da trắng nõn điểm tô ánh đèn và bọt nước càng tôn lên vẻ đẹp ngọc ngà của chàng trai. Thân là một sinh viên khoa mỹ thuật ham vẽ, lúc đó tôi đã vỗ đét vào đùi. “Đệch! Thằng này trông ngon quá!” Tôi lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, để dành làm mẫu sống vẽ tranh. Đây cũng là thói quen thường trực của tôi, trong điện thoại còn có rất nhiều mẫu sống; ngoại trừ người thì còn một ít phong cảnh và kiến trúc. Vì thế chụp xong tôi cũng chẳng bận tâm, tiếp tục cười nói với bạn bè, rủ nhau chơi bóng rổ. Ai ngờ hai hôm sau tôi gặp lại hắn. Thằng oắt kia dẫn bóng về phía trước, chạy ba bước rồi nhảy lên đập vào rổ ngon ơ. Thật đẹp! Tôi huýt sáo, thọc thọc mấy thằng bên cạnh tôi. “Nó là ai, sao tao chưa gặp bao giờ? Thành viên chung đội hả?” “Nó tên Khương Tự, là sinh viên năm nhất. Kỹ năng chơi bóng cũng khá, cho nó gia nhập đội mình không phải không được, tuy nhiên…” Thằng bạn còn chưa nói xong, Khương Tự đã ngồi gập người ho khan một trận, tay ôm ngực bị người đỡ ra sân. Bước chân hắn lảo đảo như bay, sắc mặt tái mét đủ dọa người. “…Sức khỏe kém. Lại bị đỡ ra, xùy, trông nó cũng không dễ chịu.” Khoảnh khắc kia, tôi đã nảy sinh hứng thú với Khương Tự. Bạn nói xem, một người với thể chất yếu ớt đâu ai rảnh đi chơi thể thao, cũng không biết tên này đã dâng hiến bao nhiêu tình yêu thương cho bóng rổ? Vì thế tôi tung tăng đi bắt chuyện làm quen. “Này, Khương Tự.” Tôi cười khì vỗ vai hắn. Khương Tự đang ngồi nghỉ ngơi, quay đầu nhìn tôi cười một cái “Lương Thiếu Đông.” Tôi buồn bực “Cậu biết tôi à?” Hắn nhẹ nhàng gật đầu ừm’ một tiếng, nếu không nghe kỹ sẽ không tài nào nghe thấy. Chờ nửa ngày không thấy vế sau, tôi gãi mũi, thầm than Khương Tự này thật bí ẩn, vì thế đành phải tự thân tìm đề tài. “Cậu thích vận động sao.” Hai lần gặp hắn không phải ở sân thể thao thì chính là sân bóng rổ. “Thân thể không tốt, bác sĩ khuyên rèn luyện sức khỏe thêm.” Hắn nói năng nhã nhặn, ôn hòa, gương mặt thì trắng trẻo thon thon, chiếc cằm nhòn nhọn; thoạt trông quá đỗi mong manh. Cứ thế tôi thân quen Khương Tự. Đánh chết cũng không tưởng tượng được, thằng oắt này hao tốn nửa năm bẻ cong tôi, còn trở thành bạn trai tôi luôn thể. Nếu tôi sớm biết… Mà ở đời đâu có nếu như. *** Sau khi bâng quơ nhớ lại, tôi chợt phát giác có gì đó sai lầm. Ở cạnh hắn một quãng thời gian, tôi nhận ra hắn làm quái gì thích vận động. Mỗi lần rủ rê ra ngoài chơi bóng hắn đều trưng vẻ mặt ứ đi, tôi hỏi Chẳng phải bác sĩ khuyên anh nên rèn luyện nhiều sao; hắn nhíu mày giả vờ tội nghiệp, ôm tim mà nói Tim anh yếu lắm, muốn nghỉ ngơi nhiều. Tôi sa mạc khô cằn từ ngữ. Rồi hắn lại thừa nhận, trước kia vì muốn tạo điểm nhấn với tôi nên mới liều mạng trình diễn cho tôi xem. Biết tôi thích bóng rổ nên hắn thường đến sân thể thao; hắn vẫn luôn ngồi xổm thủ thế, chờ tôi sa bẫy. Tôi chẳng những cảm thấy thằng oắt này lớn lên hệt như con gái mà thủ đoạn cũng giống con gái y hệt. Tuy nhiên tôi hết cách, ai bảo hắn là bạn trai của tôi, tôi không bao dung hắn thì bao dung ai được. Mặc dù cũng có thủ đoạn, nhưng chỉ là thủ đoạn nhỏ xíu đáng yêu. Nhưng Khương Tự có một thói quen khiến tôi không chịu nổi. Thằng oắt này khẩu vị nặng ghê hồn, nói ra tôi còn thấy ngượng, ừm, hắn thích SM… Nhớ lại ngày đầu quen nhau, hắn ngây thơ vô số tội, chỉ chạm môi nhau thôi mà đỏ mặt nửa ngày. Sau đó một bước lên mây, hắn dần dần lộ ra bản chất… Lúc tôi thấy hắn đem ra một đống dây thừng, ngọn nến, còng tay, tôi đứng chết trân. Khi định thần lại hắn đã trói tôi vào giường. Lần đó hắn làm rất cuồng bạo, chảy máu xem như chuyện nhỏ, tôi còn tưởng mông mình nứt luôn. Mẹ nó tôi là lần đầu nha! Đệch, mỗi lần hồi tưởng đều cảm thấy cúc hoa căng thẳng! Làm tình xong, tôi hút thuốc và nghĩ xem làm thế nào nói với Khương Tự về chuyện này, có lẽ nét mặt quá nghiêm túc nên làm hắn lo sợ. Tôi còn chưa hé môi thì Khương Tự đã quỳ xuống đất, ôm eo tôi nước mắt tuôn rơi. Hắn cứ vậy nhìn tôi, nhìn đăm đăm khiến tôi suýt khóc; tôi cảm thấy đau lòng nên thở dài bảo, việc này cho qua đi. Ngẫm lại chỉ muốn vả mặt mình cho tỉnh. Tính nết Khương Tự giờ đây đều có một nửa do tôi dung túng hắn, quả nhiên tự làm tự chịu thôi! *** Tôi đắng lòng không nơi giải tỏa, đành phải lên mạng chém gió ẩm ương. Dù sao không ai quen biết tôi, đôi khi đọc mấy bình luận của họ còn giúp tâm trạng tôi tốt hơn một tẹo. Đừng nói tôi chẳng hề gì, thực ra tôi cũng buồn ghê gớm. Giờ tôi chỉ biết giải khuây như vậy, bởi vì từ lúc cùng hắn bên nhau, đừng nói bơi lội, ngay cả bóng rổ tôi cũng chưa sờ được vài lần! Khương Tự bảo rằng tôi chơi bóng quá đẹp trai khí chất nên muốn giữ chặt tôi, không cho tôi ra ngoài dụ dỗ người khác. Đệch! Thứ cảm xúc ngọt ngào xen lẫn cay đắng, ai hiểu đâu. Tuy nhiên nhiều khi tôi quá ngứa tay, nếu bị hắn lải nhải dông dài làm phiền, tôi sẽ hôn hắn. Hôn ngang tàng thô bạo, hôn đến hắn không biết trời trăng gì, hôn cho hắn đồng ý với những yêu cầu muốn chơi bóng, muốn bơi lội, muốn thụt Bi-a của tôi. Những lúc như vậy đôi má Khương Tự ửng hồng, ánh mắt mê ly, cứ thế rơi vào hoang mang, thảng thốt. Tôi muốn gì cho đó, đòi gì có đó… Cái này gọi là gì nhỉ? Phản manh? * * Công hay làm nũng thụ, giờ thụ làm nũng lại công. Trò hôn môi này quả nhiên vô địch, lần nào cũng trúng. Tuy nhiên phải chú ý rằng, ừm, đừng hôn hắn cương lên… Chớ hỏi vì sao tôi biết chuyện này. Nhưng gần đây tôi nhận ra ngày càng khó thuần phục hắn, hơn nữa hắn vẫn luôn khuyến khích tôi ra ngoài cùng hắn thuê nhà. Tôi dùng lời lẽ chính đáng từ chối, Khương Tự không vui, ném cho tôi biểu cảm lạnh lùng; tôi còn phải ngồi năn nỉ hắn, thật mệt. Sau khi tan học, tôi đến thư viện mượn sách, vừa hay gặp được đàn chị làm bên chi đoàn, chúng tôi tán gẫu trong chốc lát. Đàn chị nói chi đoàn đang bầu ban cán sự cho nhiệm kỳ mới, hỏi tôi muốn tham gia không. Kỳ thật tôi đã năm hai rồi, sang năm là năm ba nhưng mấy cái đoàn đội gì đó tôi chưa từng quan tâm đến. Ngay cả danh xưng chức vụ hay những ban cán sự mới vào tôi cũng chẳng quen, thế nên đành phải nói lời từ chối. Đàn chị liền mắng tôi, nào là sa lầy mất chí hướng, nào là không có động lực, nào là có trai quên mẹ rồi… “Đệch, chị à chị bớt nói lại giùm em.” Việc tôi và Khương Tự bên nhau vốn chỉ vài người biết, đột nhiên đàn chị trở nên thần thánh tối cao, ở trong thư viện phán một câu xanh rờn trước mặt công chúng như vậy khiến tôi có chút bồn chồn. Ngày xưa tôi thẳng như thước kẻ, giờ nhờ mồm của chị mà cả thế giới biết tôi cong mẹ nó luôn. Mãi đến lúc tôi hứa tôi thề tôi bảo đảm rằng việc làm ban cán sự đoàn cũng long trọng như chuyện sinh con cưới hỏi thì đàn chị mới nện giày cao gót lộp cộp rời đi. Tôi mượn sách xong bèn trở về ký túc xá, bật máy tính lên đánh vài ván Dota thì điện thoại reo. Liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Khương Tự. Hắn hỏi tôi ăn cơm không, tôi thì đang quẩy nhiệt quá, thêm vào việc hắn làm mặt lạnh hai ngày khiến tôi hơi khó chịu, vì thế không thèm nhắn luôn. Tôi mang headphone lên, tiếp tục đắm trong thế giới của mình. . . Lúc định thần lại, máy tính đã đen thui. Đệch bà già, cúp điện?! Cởi headphone xuống, tôi thấy ngón tay Khương Tự còn đang chọc ở nút nguồn máy tính, hắn lạnh lẽo nhìn tôi. Bấy giờ tôi mới phát hiện ký túc xá ngoài chúng tôi ra không còn người nào cả. Tôi thầm than vãn, thằng đầu bò Lý Minh này, biết Khương Tự đến mà cũng không nhắc nhở một tiếng sao. Thiệt tình anh em như con cằc! Hoặc có báo động rồi, mà tôi không nghe… Tôi căng da đầu, cố tình lộ ra một nụ cười quyến rũ “Sao anh lại tới đây ~” Chương 2
Chương 29 Edit Thỏ Anh trai tên Khương Tự, em trai tên Khương Lâu, đó là tên của bọn họ. Kiếp trước, Đông Đông và Khương Tự ở bên nhau. Kiếp này, sau khi bị bắt cóc trở về, Khương Lâu nói dối mình là Khương Tự. Bởi vì Khương Tự thật sự đã bị chấn thương tâm lý, cậu ta không biết chính mình là ai, cho nên những người khác không thể tưởng tượng được Khương Lâu sẽ làm ra những chuyện ghê gớm này. Sau đó Khương Lâu tìm mọi cách đưa Khương Tự đến viện điều dưỡng, còn mình đánh tráo thân phận để đi tìm và theo đuổi Đông Đông, cứ thế bọn họ ở bên nhau. Chương này là hồi ức kiếp trước của Lương Thiếu Đông, cậu thiếu niên gầy gò trong phòng là Khương Lâu tức Khương Tự mạo danh suốt từ đầu truyện đến giờ. Mạch truyện từ chương 1 đến giờ là Lương Thiếu Đông thụ x Khương Tự mạo danh công, chàng trai bệnh tim vặn vẹo thích làm nũng, thủy chung 1×1; Lương Thiếu Đông không tình tay ba hay dây dưa gì với nhân vật phụ anh trai người từng là người yêu của mình ở kiếp trước kia. Cả làng yên tâm nhé, vì trọng sinh là tiểu tiết mà thôi vì nó được kể lại thông qua vài ba chương chứ không phải chính truyện! Và, vết cắn trên vai Lương Thiếu Đông chính là công quân của chúng ta cắn, không phải anh trai kiếp trước kia. Tự nhi muốn đánh dấu chủ quyền từ lúc nhỏ nên cố tình cắn Đông Đông thật sâu cho in vào da thịt luôn > Lớn lên vẫn cố tình cắn tiếp để nhắc nhở rằng Đông Đông là của anh. . . Tôi nhận ra mình đang đứng ở một gian phòng xa lạ. Phòng này rất rộng, từ nội thất tinh tế đến giấy dán tường màu sắc dễ chịu, có thể cho thấy chủ nhân của căn phòng rất nhã nhặn. Giường và bàn ghế được làm từ gỗ được điêu khắc mang lại cảm giác ấm áp cho người xem, cửa sổ mở toang đón nắng vào phòng. Ngoài hiên gió mát đong đưa làm bức rèm màu xanh lam bay khẽ. Trên bàn có một người đang gục đầu. Hắn mặc quần dài và áo phông, tấm lưng cong tạo thành một đường cung rất đẹp. Bởi vì quá gầy nên nhìn hơi mỏng manh. Tôi thắc mắc hắn đang làm gì. Như thể theo suy nghĩ của tôi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, rồi một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn chợt vang lên “Tôi có thể vào chứ?” Bóng lưng kia đột ngột nhổm dậy, hắn chậm rãi ngồi ngay ngắn, xoay người nhìn cánh cửa vẫn luôn đóng, khi đó gương mặt hắn đã hoàn toàn rơi vào tầm mắt tôi. Tôi khiếp sợ vô cùng, bởi vì hắn và Khương Tự của tôi giống nhau như đúc… Nhưng lại hoàn toàn không giống nhau. Tóc hắn quá dài, dường như che khuất bên mắt phải, gương mặt tái nhợt, hanh hao, đôi con ngươi hiện lên tơ máu. Hắn thật sự quá gầy, gầy đến mức trơ xương. Tôi nén thở mà nhìn hắn, nhất thời tôi không thể phân biệt được kia là Khương Tự hay là Khương Lâu, rốt cuộc tôi đã gặp phải khó khăn trong việc phân biệt hình dáng của hai anh em nhà này. Cửa mở, tôi trông thấy một kẻ có ngoại hình giống y đúc tôi bước tới… Sẽ tạm gọi là Lương Thiếu Đông. Lương Thiếu Đông rạng rỡ tươi cười xuất hiện — lần đầu tiên tôi quan sát bản thân ở góc độ này, điều đó tôi có phần kinh ngạc. Thì ra đối với người khác, tôi là thế này sao? So với tự nhìn mình trong gương quả thật không giống lắm. “Làm gì đó?” Lương Thiếu Đông hỏi. Khương Tự không trả lời. “Vì sao im lặng? Rõ ràng hôm qua còn nói cơ mà.” Lương Thiếu Đông có chút bất mãn, nó tiến lên vài bước, tôi theo bản năng lùi về sau… Tôi phát hiện nó xuyên qua người tôi dễ như trở bàn tay, tôi cúi đầu nhìn thân thể gần như trong suốt của mình, chợt bừng tỉnh… Thì ra tôi đang nằm mộng. Và tình huống này là cảnh trong mơ? “Đây là gì thế?” Lương Thiếu Đông cầm lấy mảnh giấy trên bàn, hứng thú nhìn một chút rồi bình luận “Tuy vẽ bố cục người chưa cân xứng nhưng mới học cũng khá rồi, đây là ai? Anh cậu hửm?” Tôi kinh ngạc nhìn bọn họ. Anh hắn ư? Khương Tự là anh, tôi đương nhiên biết. Nói cách khác, người gầy gò ít nói này — là Khương Lâu? Khương Lâu mấp máy môi không nói, hắn hơi cúi đầu, tóc mái che khuất ánh nhìn và biểu cảm. Thế nhưng tôi có thể nhìn thấy hắn thì thào hai chữ. Hắn nói Là tôi. Lương Thiếu Đông không rõ lắm, chỉ ghì lấy vai hắn mà lải nhải “Tại sao không vẽ cậu vào? Chúng ta là người một nhà, tôi đã nói em của Khương Tự cũng là em của tôi, cậu phải xem tôi là anh đi chứ. À không, anh vợ cũng được… Nghe hơi xoắn, thôi cứ gọi là anh đi ha ha… Tuy rằng bố cục chưa cân xứng nhưng cũng là tấm lòng của cậu, tôi sẽ nhận nó. Cố lên nhé, Khương Lâu.” Sau đó, tôi nhìn chằm chặp vào biểu cảm của Khương Lâu. Vẻ mặt này, ánh mắt này, mỗi khi bất an sẽ rũ mi và cào nhẹ ngón tay —— hắn, rõ ràng chính là Khương Tự mà tôi biết. Những động tác trong lúc lơ đãng hoàn toàn giống nhau, cho dù ngoại hình của hắn thay đổi rất nhiều tôi cũng không nhầm được. Tôi cảm thấy choáng váng. Khương Lâu? Tại sao lại là Khương Lâu? Hắn rốt cuộc là ai? Rõ ràng hắn là Khương Tự! Có lẽ trong mơ nên tình huống khác với bên ngoài, do đó có việc thay đổi tên? Nhưng dù hắn gọi là gì, hắn vẫn là Khương Tự mà tôi biết… Ngay lúc đó, một người khác đã xuất hiện. Cậu ta mỉm cười ôm lấy tôi từ đằng sau, cười hỏi “Hai người làm gì đó, sao không xuống lầu ăn cơm, ông nội còn đang chờ kìa.” Tôi im lặng mà nhìn Khương Tự kia, rõ ràng là hai anh em song sinh nhưng vẫn nhìn ra điểm khác biệt. Một Khương Tự vốn được tôi cưng chiều, che chở lại trở thành Khương Lâu lầm lũi, kiệm lời; còn một Khương Tự lạ lẫm kia thì vô cùng vui vẻ, sáng lạn. Quả thật trong trí nhớ của tôi, ấn tượng về hai người đã hoàn toàn đảo ngược. Lần nữa tôi nhìn về Khương Lâu đang ảm đạm, ánh mắt hắn trước sau như một chỉ nhìn về phía tôi, hoàn toàn làm lơ anh trai của hắn. Trong mắt hắn chỉ có tôi duy nhất, cũng chỉ nguyện ý nhìn tôi mà thôi. Tôi cảm thấy… rất hoảng. Hình như tôi hiểu ra điều gì rồi. Hóa ra đây không phải mộng —— đó là một đoạn ký ức xa xăm đổ về từ kiếp trước. Hóa ra mọi thứ mà Khương Lâu’ ở viện điều dưỡng nói với tôi đều là sự thật. Cậu ta không lừa tôi, nhưng dù cả kiếp trước hay kiếp này đối với hai anh em bọn họ mà nói, vẫn là hai kẻ hoàn toàn bất đồng. Sở dĩ tôi rơi vào hỗn loạn là vì tên của họ bị tráo đổi. Lòng tôi vẫn luôn tâm niệm một gã trai ưa làm nũng lẫn dục vọng ham muốn chiếm hữu điên cuồng là Khương Tự đấy thôi – và rốt cuộc hắn, kiếp trước tên là Khương Lâu. Còn kẻ đáng thương vẫn sống mười mấy năm qua trong viện tâm thần, tên Khương Tự. Sự thay đổi dường như không chỉ tên. Mà còn thay đổi người yêu tôi rồi. **** Tựa như xem phim, tôi của kiếp này trông thấy tôi của kiếp trước. Kỳ thực tôi so với hiện tại cũng chẳng có gì khác biệt, vẫn là từ nhỏ sống ở nông thôn, thời thiếu niên cha mẹ qua đời, chỉ ngoại trừ điều đó. Kiếp trước tôi cũng cứu một cậu bé trong nước. Cậu bé lầm lũi ít lời, sống như tự kỷ. Nhiều lần tôi muốn đưa nó đến cục cảnh sát nhưng nó rất cảnh giác tôi, chưa bao giờ chịu theo tôi ra trấn nhỏ. Khi đó tôi cũng không biết thân phận nó, càng không biết vì sao nó kỳ thị với thế giới bên ngoài. Tôi vừa chăm sóc mẹ lâm bệnh nặng, vừa phải để mắt đến thằng oắt không rõ lai lịch. Tôi sợ lúc tôi lơ là nó sẽ đi tự sát, thậm chí tôi cũng từng cảm thấy rất mệt mỏi. Áp lực đè nặng lên tôi, vì mỗi lần trở về nhà xung quanh đều lặng im đến đáng sợ. Nhưng vận mệnh cũng không có gì đổi thay, mẹ tôi vẫn qua đời, sau đó cha tôi cũng đi theo. Tôi chìm trong đớn đau và khổ sở, bệnh nặng thập tử nhất sinh, suốt ngày chỉ nằm đờ đẫn trên giường, cuộc sống hoàn toàn dựa vào thím và Tiểu Mai chăm sóc. Lúc tôi bệnh hôn mê không rõ thì thằng nhóc kia lại trở nên thông suốt. Nó ngồi ở mép giường chăm tôi, mỗi lần tôi tỉnh dậy đều thấy đôi con ngươi trong veo của nó nhìn tôi như thế. Nửa tháng sau tôi khỏi bệnh rồi, mà bệnh trạng của nó dường như chuyển biến tốt hơn, đã bắt đầu nói chuyện. Câu đầu tiên nó nói chính là “Đông Đông.” Tôi lặng thinh thật lâu, nước mắt bất giác tuôn dài, bỗng dưng khóc nấc. Cái tên ấy, chỉ cha mẹ mới có thể gọi tôi. Sau đó vài thứ đã thay đổi. Mất đi cha mẹ, tôi dần dần đón nhận thằng nhóc này; chẳng những cho nó cái tên mà còn xem nó như người thân của mình. Tôi quan tâm nó, che chở nó, hết thảy dịu dàng đều dành cho nó mà thôi. Đáng mừng chính là bệnh tình nó cũng chuyển biến tốt đẹp, nó nói chuyện ngày càng nhiều hơn, đôi khi sẽ mỉm cười với tôi, hơn nữa bám theo tôi sát gót… Mà ngay lúc tôi không chú ý, dường như tình cảm đôi bên đã nảy sinh đến mức không thể chuyển dời. Chúng tôi cùng nhau trải qua những chuyện vui vẻ, khổ sở, xúc động, đắng cay… Mà thân thể tôi lúc này trong suốt, cứ thế phiêu đãng giữa không trung; tôi đứng ở ngoài nhìn vào tôi’ và nó thổ lộ nhau, hôn môi nhau, đối xử nhau chân thành. “Khương Tự à, tôi yêu cậu…” …Không, tôi chẳng muốn nhìn tiếp nữa. Dù đây là tôi của kiếp trước, dù đây là dối gian hay chân thật đều không phải chuyện của mình. Người đó không phải tôi, mà cậu trai kia càng không phải Khương Tự mà tôi biết. Nhưng vận mệnh tựa như bùa chú, có một sức ép vô hình nào đó buộc tôi phải tiếp tục trải qua. Tình trạng của Khương Tự dần khá hơn, cậu ta dần nhớ hết mọi thứ. Vì thế theo lẽ tự nhiên, sau khi tôi thi đại học xong – vào thời điểm nghỉ hè, Khương Tự đã đưa tôi về gặp ông nội. Ông lão thấy Khương Tự bình an trở về thì vui mừng rơi lệ, cho nên đối với việc chúng tôi ở bên nhau, ông không phản đối hay đồng ý, chỉ im lặng quan sát mà thôi. Sau đó tôi gặp được em trai sinh đôi của Khương Tự, hắn là Khương Lâu. “Vợ này, cậu yên tâm nhé, em của cậu cũng là em của tôi.” Bằng một cách nuông chiều,tôi đã nói với Khương Tự như thế. Tôi đứng bên ngoài nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra, tôi thấy kiếp trước của mình đã đối xử rất dịu dàng với Khương Lâu, từng chút từng chút mà giúp Khương Lâu mở lòng. Tôi thấy Khương Lâu dần giống với anh hắn, chậm rãi chìm đắm trong tình yêu, kế tiếp là giãy dụa, khổ đau, ghen ghét… và oán hận điên cuồng. Tôi nhìn Khương Lâu vẽ chân dung tôi và hắn trên giấy trắng, rồi hắn xé tan tành, lại vẽ, lại xé, cứ thế không ngừng lặp lại… Gian phòng của hắn vẫn luôn ảm đạm thiếu ánh đèn, hắn đứng nơi cửa sổ chẳng khác nào một bức tượng. Khương Lâu thật hèn mọn và khát khao, tham lam nhìn chằm chặp vào hai người ôm nhau trên bãi cỏ, chợt hắn đau đớn ôm lấy con tim. Đôi mắt hắn vẫn nhìn về người ấy, nhưng chỉ có thể lẩm bẩm một mình. Hắn dùng thứ thanh âm chỉ hắn mới có thể nghe thấy và không ngừng gọi tên người ấy. “Đông Đông…” Ngoài hiên, hai gã trai đang hôn môi ngọt ngào. Rốt cuộc Khương Lâu điên mất, hắn không khống chế được bản thân mà ngồi sụp xuống, nước mắt rơi trên sàn nhà ướt đẫm. Đừng để em xem nữa, van anh… Tôi thấy bóng dáng của hắn mà lòng đau quặn thắt, chỉ biết nói trăm ngàn lần câu xin lỗi trong lòng. Xin lỗi anh, đó chẳng phải em đâu, xin lỗi… Anh đừng khóc… Em ở đây, em ở đây mà… Em xin lỗi… Khương Tự nhanh chóng phát hiện sự bất thường của Khương Lâu, chắc hẳn là anh em sinh đôi nên tâm lý rất nhạy cảm, cậu ta nhận ra Khương Lâu đối với tôi có ý đồ. Vì chuyện này mà Khương Tự rơi vào lo âu, ghen tỵ, cậu ta bắt đầu cố ý cản trở tôi đến gặp Khương Lâu. Mà cách Khương Lâu phản kháng kịch liệt nhất chính là —— hắn dụ dỗ tôi. Phản ứng của tôi chỉ có khiếp sợ và phẫn nộ. “Vì sao cậu làm như thế? Tôi chỉ xem cậu là em trai mà thôi, cậu vĩnh viễn không thể thay thế Khương Tự.” Còn Khương Tự càng thêm tức tối. “Không ai có thể cướp đi cậu ấy, Lương Thiếu Đông là của tôi.” Khương Tự nói xong những lời này với Khương Lâu thì ngày hôm sau đã lặng lẽ đưa tôi rời khỏi căn nhà ấy. Về phía Khương Lâu, sau khi hay được tin này, bệnh tim của hắn đã đột ngột bộc phát, phải nhập viện ở phòng hồi sức đặc biệt. Mọi việc kế tiếp càng đơn giản hơn. Tôi chết. Chết trong một vụ tai nạn giao thông. Ngay lúc hai xe tông vào nhau, tôi đã ôm chặt Khương Tự vào lòng. Chuyện cũ đến đây là hết, thậm chí tôi chưa kịp nhìn thấy biểu cảm của Khương Tự, cũng không hề biết giây tiếp theo tôi rốt cuộc tỉnh lại trong cơn ác mộng thật dài. Gương mặt tôi tràn đầy nước mắt. Tôi chỉ nguyện mình chưa từng nằm mơ. . . Em chỉ muốn ở bên cạnh anh, vì thế em nguyện trả giá và đánh đổi. Chẳng sợ hèn mọn, chẳng sợ đánh mất họ tên. Chương 30
Thuộc truyện Bạn trai bệnh kiều của tôi Chương 9Edit Thỏ Nhật ký của Khương TựLần đầu tiên tỏ tình với em, em đang ở phòng tôi chơi sốt thật lâu em mới phản ứng lại, mắt trợn trừng, nói “Cậu có bệnh à!”A a… Đáng yêu chết vung chân đá rớt máy chơi game cầm tay, ấn vai em, đè em ngã nhào xuống đất. Tôi thủ thỉ bên tai em rằng.“Ừm, anh bệnh đấy.”Hơn nữa bệnh rất nặng, không có thuốc chữa...Em bắt đầu trốn không bận tâm mà nhìn em bên ai kia nói cười vui vẻ, chơi bóng rổ nhiệt tình. Mắt em nhìn chằm chằm quả bóng, còn người kia thì nhìn chằm chằm chướng muốn giữ em cho riêng mình, nhốt em trong lồng son; chỉ có tôi mới được làm những việc dâm đãng với em, mặc sức mà vuốt ve, trêu Thiếu Đông, Lương Thiếu Đông, Lương Thiếu Đông…Ý nghĩ này từ thời niên thiếu đã khắc sâu trong tim tôi rồi, cho dù tôi phát điên cũng muốn chiếm hữu em như thế, em bảo tôi làm sao buông tay?Đến nỗi những thằng thèm khát em, tôi có rất nhiều thủ đoạn làm bọn nó biến mất trước mặt Huy hửm?Nó không phải người đầu tiên, cũng không phải kẻ cuối mà Lương Thiếu Đông, khi nào em mới ngoảnh lại nhìn tôi chứ?Chương 10Edit Thỏ“Chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian.”Giọng Khương Tự nghẽn lại “Tạm xa… Là ý gì?”“Chúng ta cần thời gian để yên lặng, bình tĩnh rồi nói. Khương Tự, giờ em không muốn cãi nhau với anh.”“Có phải em hối hận rồi không?” Khương Tự đau đớn nhìn tôi, môi bật thành tiếng. “Lương Thiếu Đông, có phải em hối hận khi ở bên anh?”Tôi dằn lòng không nói, tôi sợ mình mở miệng sẽ không kìm được mà mắng hắn ngay. Sợ tôi nóng giận không lựa lời làm tổn thương hắn.“Nói đi, em nói phải hay không… Phải hay không?”“Anh muốn nghe cái gì?” Tôi hít một hơi thật sâu, bình thản nhìn Khương Tự. “Nếu anh muốn nghe ừ’, em có thể n…”“Chát” một tiếng vang ngây ra, hồi lâu mới nhận ra Khương Tự vừa tát tôi một câu nói kia làm tim tôi lạnh lẽo, thì một tát này đủ khiến tôi giá buốt toàn thân. Tôi chật vật đứng im, cảm thấy muốn 18 tuổi thời còn trẻ trâu đánh lộn với du côn, bị đâm một dao vào đùi, máu chảy đầy đất tôi còn chưa Tự à anh đếch phải người đâu!Tôi quay lưng bỏ nghe được phía sau vang lên tiếng kêu trầm khàn, đứt quãng của Khương Tự “Đông Đông… Đông Đông…”Tôi không ngoảnh có thể giết tôi nhưng không thể làm nhục tôi. Lương Thiếu Đông này không hèn như vậy, anh tiếp tục ghét tôi đi!“Đừng bỏ anh… Đông Đông…”Tôi mềm lòng dừng nghe giọng hắn dặn lòng sẽ không quay về, cho dù hắn quỳ xuống tôi cũng không quay về. Tôi phải dạy hắn một bài học, rằng khóc lóc tôi cũng không trở tôi quay đầu thấy Khương Tự ngã trên mặt đất, lặng tôi phản ứng kịp lúc, tôi đã chạy đến bên cạnh hắn rồi. Sắc mặt Khương Tự tái mét, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, một tay ôm ngực đầy đau Sức khỏe kém… Thân thể hắn không tốt… Hắn bị bệnh tim!Ngay lúc tôi không biết làm gì thì Lục Hổ đột nhiên xuất hiện. Y ôm người từ tay tôi đặt nằm trên đất, trầm giọng “Nâng đầu cậu chủ, giữ đầu cậu ấy ngửa ra sau, không được nhúc nhích.”Tôi nghe lời y chỉ dẫn mà đỡ đầu Khương Tự theo bản năng, Lục Hổ sờ mạch hắn, bắt đầu tiến hành ép tim ngoài lồng ngực. Y vừa làm vừa ra lệnh “Gọi tên cậu chủ, gọi đến khi tỉnh dậy mới thôi.”Tôi vội vàng kêu “Khương Tự, Khương Tự…” Tiếng thét sau đó lại hóa thành vợ ơi.’ Trán Lục Hổ đầy mồ hôi, ngay lúc y chuẩn bị hô hấp nhân tạo thì lồng ngực hắn đã phập phồng, sắc mặt cũng dần dần hồng Hổ nhẹ nhàng thở hắt ra, y ngồi bệt trên cũng sợ quá mức, vẫn luôn miệng gọi vợ ơi.’Lục Hổ thản nhiên nói “Đủ rồi, lau nước mắt đi.”Tôi ngẩn người, đưa tay quệt ngang chỉ thấy toàn là nước mắt.“Lên.”Lục Hổ bế Khương Tự lên thật vững chắc, tiếp theo đưa hắn vào bệnh viện.***Tôi túc trực bên mép giường bạn trai. Trong khi đó Lục Hổ ra ra vào vào, gọi hơn mười cuộc. Viện trưởng đích thân đến phòng hỏi thăm tình huống, Lục Hổ không trả lời nên mọi thứ đều do tôi đối sĩ nói cũng may cứu hắn kịp thời nên không gặp nguy hiểm, xem chừng vài giờ sau sẽ tỉnh thôi. Ông ta dặn dò tôi tránh kích động bệnh nhân, giúp người bệnh giữ được tinh thần vui Lục Hổ nghe được lời này còn nhìn tôi hai giây, tôi chợt nhận ra áp lực vô hình vừa giáng giờ sau, Khương Tự nhìn tôi đăm đăm, tay vươn lên muốn chạm vào tôi thì đã bị tôi vội vàng nắm lấy, dịu dàng khuyên lơn “Đừng cử động, còn treo nước biển kìa.”“Đông Đông…”Tôi ừm’ một tiếng, hai mắt trơ ra không biết nói gì.“Đông Đông…” Hắn cứ lẳng lặng nhìn tôi như vậy, nhìn đến cõi lòng tôi quằn quại, nhói đau; sau đó hắn chậm rãi nhắm Hổ đi tới kiểm tra một chút. “Mệt mỏi quá mức nên ngủ rồi. Tựa như những người bệnh tim khác, cậu chủ sẽ có một khoảng thời gian ngắn tỉnh dậy.”“Vậy hắn…” Tôi nóng lòng đợi Lục Hổ nói hết câu.“Không sao đâu, đại khái là nhìn thấy cậu ở đây nên an tâm một chút.” Lục Hổ nhìn đồng hồ rồi bảo tôi. “Cùng tôi đến Khương gia một chuyến đi, thủ trưởng muốn gặp cậu.”Tôi ngây ra một lúc, quay đầu nhìn Khương Tự tái nhợt nằm trên giường. “Được, vậy nhờ anh tìm người chăm sóc hắn cho tốt.”Lục Hổ gật đầu, tôi theo y rời khỏi phòng bệnh. Hai gã đàn ông mặc quân phục đứng trước cửa vừa trông thấy Lục Hổ bước ra thì đồng loạt cúi chào theo nghi thức quân đội. Lục Hổ gật đầu với bọn họ, rồi bọn họ đi vào trong, theo sau là một y này tôi mới yên tâm rời khỏi bệnh viện. Y mở cửa chiếc việt dã lần trước, lái xe đưa tôi đến Khương khoảng nửa giờ, xe tiến vào một tiểu khu. Hai quân cảnh ngăn xe và hướng Lục Hổ chào kiểu quân đội. Sau khi thông tin với bọn họ xong, chúng tôi mới được phép bước với tiểu khu rộng lớn ngoài kia, kiến trúc nơi này chỉ vỏn vẹn bốn tầng, nhà cũng không nhiều lắm, người lại càng thưa. Bãi đậu xe đều là xe quân đội, nhìn sơ có thể thấy được camera. Lúc đi vào trong còn phải băng qua một đoàn đường dài, chạy mấy trăm mét thì có quân cảnh ngăn lại. Tôi xuống xe theo Lục Hổ, đập vào mắt là một rừng cây xanh mướt đứng im lặng giữa thật nhiều gian nhà có cảnh vệ gác tôi có chút bồn chồn, giả như bình tĩnh. Tôi nhìn thẳng vào những gian nhà trông chẳng khác nào nhà ở bình thường vệ lục soát tôi và Lục Hổ thật kỹ, họ tịch thu bóp tiền và điện thoại của tôi, sau đó nghiêng người cho tôi bước được đăng tại phòng ánh đèn sáng loáng, cách trang trí trong nhà tôi cũng không còn tâm trạng để xem. Bởi vì từ khi bước chân vào cửa tôi đã cảm thấy nổi da gà. Cảm giác bị người khác nhìn chằm chặp… Nếu có thể hình dung, tôi cảm thấy mình đang nằm trong tầm ngắm của họng súng, hơn nữa không chỉ một đâu…Tôi quay lưng tìm Lục Hổ, bấy giờ phát hiện người theo sau tôi không phải y mà là một kẻ hoàn toàn xa lạ. Thậm chí tôi còn chẳng biết gã đứng đằng sau tôi bao giờ. Lục Hổ đã đi đâu? Những chuyện này tôi hoàn toàn không để bất giác sởn gai ốc, cứng đờ ngoảnh lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt một ta trông rất lớn tuổi, mặt đầy nếp nhăn, tóc lưa thưa, đôi mắt đục màu. Nhưng nét mặt kia lại trầm lặng và nghiêm trang, phút chốc tôi nhận ra ánh mắt ấy như một con dao sắc. Ông ta không tầm thường, cảm giác này khá giống với ấn tượng lần đầu tiên tôi gặp Lục Hổ. Rõ ràng ông ta là một quân nhân, hơn nữa là quân nhân có địa vị cao chót vót, cả đời đã cống hiến công trạng nhiều không kể xiết cho quốc gia.“Con chào ngài.” Tôi hít một hơi, đứng đắn khom người chào ông lão.“Đến đây.”Ông nói chuyện chậm rãi nhưng câu chữ rõ ràng, ngữ khí cũng ôn hòa ngoài dự đoán.“Vâng.” Tôi trở thành bé ngoan, ông nói gì tôi làm nấy, ngoan ngoãn đi sang. Người lạ mặt đằng sau đứng cách tôi ba bước, như bóng với hình. “Ngồi.”Tôi vâng lời ngồi xuống, hai tay đặt ở đầu gối, sống lưng dựng thẳng. Tôi dùng tác phong mình học được từ môn giáo dục quốc phòng mà trưng ra, chỉ sợ bất cẩn một chút, họng súng từ chỗ khuất đã tiễn tôi lên trưởng Khương nói xong lời kia thì im lặng. Ông cúi đầu, tay cầm quyển sách, dường như đọc rất nhập ngồi như trời trồng, không biết ngồi bao lâu mãi khi tôi đã cảm thấy mình sắp thành tượng đá, ông lão rốt cuộc cử động —— lật một tiếp tục làm tượng thủ trưởng Khương lật xong quyển sách, một người phụ nữ trung niên bưng bát vào trong. “Thủ trưởng, mời ông uống thuốc.” Tôi có thể ngửi được mùi thuốc đông y dù cách xa bảy bước, đắng chết trưởng Khương bình thản uống cạn bát thuốc, rốt cuộc nói với tôi câu thứ ba. “Được rồi, cháu về đi.”Tôi ngây ra, đầu óc còn chưa hoạt động tốt. Về nơi đâu?Người đằng sau đến gần hai bước, nói khẽ “Mời.”Tôi thơ thẩn đứng lên, đôi chân tê suýt chút không đứng vững. Bước hai bước sực nhớ tới điều gì, đột nhiên dừng lại và xoay người cúi chào ông lão lần đến lúc lần nữa ngồi vào xe và trông thấy ánh đèn neon quen thuộc, thần kinh tôi mới thôi vậy là xong? Cái gì cũng không nói? Cái gì cũng không làm, cứ như vậy?Tôi chỉ cảm thấy khó mà tưởng từng nghĩ ông ta sẽ làm khó làm dễ, thậm chí châm chọc, chửi mắng mình, hoặc dùng hình tra tấn, uy hiếp, công kích người thân… Nhưng tất cả đều không Hổ đưa tôi về bệnh viện, trước lúc rời xe y đưa tôi một chiếc USB.“Đây là thủ trưởng sai tôi chuyển giao cho cậu. Bên trong là tài liệu mật được thiết lập hiệu ứng tự hủy. Mọi thứ bên trong chỉ có thể xem một lần, xem xong sẽ tự động xóa mất. Xin đừng tiết lộ cho bất cứ ai.”Dứt câu, y nghiêm trang gửi tôi một kiểu chào quân đội, sau đó lái xe đi rồi
Thuộc truyện Bạn trai bệnh kiều của tôi Khương Tự cười lạnh một tiếng, “Anh gọi em 18 cuộc, gửi hơn 30 tin nhắn, sau đó ngồi đợi em.” Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ. “18 phút 32 giây, em còn cái gì muốn nói?”Tôi còn có thể nói cái gì. “Vợ ơi, em sai rồi.”Khương Tự vẫn lạnh lùng như cũ “Sai ở đâu?”Kỳ thực tôi không cảm thấy mình sai, con trai chơi game có gì sai đâu, chỉ cần chơi có chừng mực là được. Nhưng người kia nhìn tôi như thể… Được rồi vợ nói sai thì sai, em xin nhận tội!Tôi khẽ thở dài, xem ra phải dùng tới tuyệt chiêu. Tôi không phân bua, chỉ ôm Khương Tự hôn sâu một cái, còn cố ý gặm cắn vành tai hắn ta, thì thào. “Sau này em không dám nữa, vợ đừng giận em nha?”Ngay lập tức Khương Tự mặt đỏ tới mang tai, cơn giận cũng xìu xuống hẳn. Hắn ấm ức lườm tôi, bởi lẽ hắn không cam tâm mình dễ mềm lòng như vậy, nhưng lại không cách nào cứng rắn với yêu chết cái biểu cảm chịu trận’ này, nó khiến tôi cảm thấy vô cùng thành tựu. Vì vậy không nói lời nào tôi bèn hôn hắn, hôn đến đôi con ngươi ấy trầm luân, bàn tay bắt đầu sờ loạn eo vội đè Khương Tự lại, đùa à! Đây là ký túc xá, nam thẳng ra vào thường xuyên, lá gan tôi còn chưa to đến Tự bất mãn cắn tôi một chút, đau thấy ông trời. Cứ ngỡ chuyện này cứ thế trôi qua, tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.“Em vì game bỏ rơi anh không chỉ một hai lần, hôm nay đừng nghĩ anh dễ dàng bị em qua mặt nữa.” Khương Tự ấm ức nhìn tôi. “Rốt cuộc anh quan trọng hay game quan trọng hơn?”!!!Đã đến, dường như phàm là con trai đều gặp phải câu hỏi kia, nó là truyền thuyết nằm trong hệ liệt Cứu em hay cứu mẹ anh’ mà cánh mày râu không nghĩ ra đáp án để trả lời!Tôi suy xét nên nói sao cho hợp lý thì đôi mắt Khương Tự đỏ hoe, hắn quát tôi “Có phải em hết yêu anh rồi?!”Đệch! Tội danh này quá lớn, tôi vội vàng tỏ thái độ. “Yêu yêu yêu! Yêu anh muốn chết.”Mẹ bà, là một thằng con trai nói ra những lời buồn nôn như vậy tôi còn tự mình thấy hoảng.“Em nói có lệ thôi!”Tôi cũng nổi nóng. Kêu gì nói đó rồi, tôi còn lấy lệ cái gì nữa? Có phải tôi nói gì cũng bằng sai?“Vậy anh muốn sao? Muốn chia tay em hả?” Tôi lạnh Tự thấy tôi cáu lên thì hắn bình tĩnh một chút, sau đó im lặng cúi cũng chẳng ừ hử chi, ký túc xá lại trở nên yên sự im lặng gian đó tôi liền phát hiện, Khương Tự tay hắn… Run cả kinh, nâng mặt hắn lên, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch, môi cũng run rẩy không đệch! Tôi đã quên thân thể hắn không tốt, không thể chọc hắn. Đang muốn nhận lỗi thì hắn nói ngay “Em… Em đừng giận…” Khương Tự vừa khóc vừa vòng tay ôm chặt tôi. “Anh sai rồi… Đừng chia tay… Em có chết cũng không thể rời xa anh được…”Tôi sôi máu thì nói vậy thôi, nhưng nhìn Khương Tự vừa khóc vừa níu vừa ôm, lòng tôi hối hận vô bờ bến. Tôi vội vàng hôn má bạn trai, vỗ lưng hắn, dỗ hắn như dỗ trẻ nhỏ, còn thề sẽ xóa game không bao giờ chơi. Thật vất vả dỗ Khương Tự xong nhưng vẻ mặt hắn vẫn tràn đầy hờn tủi, cho tới khi tận mắt thấy tôi xóa game thì hắn mới mỉm này tôi thật muốn hút nó, tôi sống đếch có chút tôn nghiêm nào mẹ nó mới là thụ mà!***Có một ngày tôi bỗng nhận ra, dục vọng chiếm hữu của Khương Tự quá cao, hơn nữa ghen tuông cũng đặc biệt nhiều. Trước kia hắn không đồng ý tôi nhìn người khác và chỉ cho phép nhìn hắn mà thôi, giờ nâng cấp lên phiên bản ai nhìn tôi hắn sẽ trừng người đó…Tôi rầu rĩ, chắc sau này cấm tiệt tôi ra ngoài luôn, mỗi ngày ép tôi chỉ nhìn mỗi hắn. Cho dù hắn đẹp tôi cũng không thể ngày nào cũng nhìn, vì vậy phải tìm cách khác mà gọi điện thoại xin quyền trợ giúp từ đàn chị nói “Chị thấy Khương Tự đang làm trò thôi.”Tôi ngẫm kỹ lại thì… Đệch! Đúng là làm trò con bò! Khương Tự đang dùng mấy chiêu của đám con gái đó ư? Một khóc hai nháo, mấu chốt là hắn không cần nháo cái quỷ gì, hắn vừa khóc tôi liền thua trận, cắt đất đền tiền * gì đó quá thuần thục rồi. Mà tại sao tôi lại không phát hiện ra?!* Dàn dựng kế hoạch khiến người khác vô thức xuôi theo.“Mấu chốt không nằm ở việc chiều chuộng hắn đâu, nếu em là bạn trai chị chị cũng làm thế.”“Sai chỗ nào, em chiều hắn có gì không được? Chẳng lẽ muốn em ngược hắn sao?”“Vậy phải xem em ngược thế nào, ngốc ạ!”Tôi vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo.“Không phải hắn thích SM sao? Em cứ gãi đúng chỗ ngứa, hung hăng ngược hắn trên giường, ngược đến khi tâm phục khẩu phục. Về sau ý em là ý trời, hắn sẽ nghe răm rắp.”Quả nhiên vẫn là đàn chị của tôi lợi hại!Nhưng… Tôi vẫn không dám nói cho chị biết kỳ thực tôi mới là thụ, bởi vì trái ngược tam quan về công – thụ của chị, chị sẽ bóp chết tôi. Không đùa đâu, đàn chị sẽ bóp cổ tôi hẹn lại thiếu Làm thụ thì có cách nào ngược đối phương chết đi sống lại trên giường không? Gấp lắm! Ngồi chờ đây!Chỉ chốc sau tôi đã nhận được rất nhiều bình luận nhiệt tình trong vòng bạn Lạc Tâm Trần Ôi, Đông thiếu, sao cậu lật kèo rồi, có phải cậu muốn ngoại tình hay không!Hàng dài hai mét ba “Vừa thấy tiêu đề tôi đã cười 2333 ~ tôi có ’28 chiêu dụ thụ buộc phải biết’, chú muốn gửi mail không?”Lâu chủ tuyệt bút Vừa thấy tên lầu trên tui đã cười 2333 ~ nhân tiện [email protected], chúc thím cả đời bình đó tôi sụp đổ, đằng sau là một danh sách e-mail dài ngoằng + chúc thím cả đời bình an, đệch! Đàn gei chết tiệt này!Tôi suy nghĩ, nhanh chóng phản hồi Hàng dài hai mét ba Đông thiếu [email protected], chúc thím cả đời bình thấp thỏm chờ mong, rốt cuộc cũng có thông báo mail về! Kích động mở ra tại chỗ, tôi đệch thế mà là video, này cũng quá tình thương mến thương rồi! Cần khen thưởng gấp!Tuy nhiên tốc độ tải về của mạng ký túc xá ước chừng đến tối mới xong, vì thế tôi mở máy để đó và lên giường nằm không biết ngủ bao lâu, tôi tỉnh lại vì mùa hè nên tôi mặc quần đùi, cởi trần; sau lưng lại là một kẻ mặc quần dài, áo tay ngắn ôm chặt lấy tôi, quạt cũng chưa mở, không nóng mới là vừa nhúc nhích thì Khương Tự cũng tỉnh. Hắn cạn ngủ nên một chút động tĩnh sẽ đánh thức hắn ngay.“Đến đây hồi nào?” Tôi nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, cho hắn đừng xù lông, tránh lúc rời giường sẽ giận lẫy các uể oải dựa vào tôi, không nói lời phải vuốt tóc tay trái vuốt lưng, cuối cùng đã hầu hạ đại gia thoải mái. Khương Tự cũng thôi nhíu mày, lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào tuyệt cũng cong môi “Dễ chịu không? Đã bảo trời nắng to đừng sang đây tìm em mà. Giường hơi nhỏ, may mà em không đạp anh té.”Khương Tự mò qua ôm dính eo tôi, cười lúc lâu rồi bảo “Lương Thiếu Đông…”“Ừm?”“Đông Đông.”Tôi phì cười, “Hửm ~”Khương Tự chôn mặt trên eo tôi nên không biết vui hay buồn, chỉ nghe được thanh âm rầu rĩ “Đông Đông, anh thích em lắm… Sao anh thích em nhiều như vậy…”Tôi nghe xong cười như hoa nở, vợ tôi nói thích tôi, mỗi ngày đều cùng tôi thổ lộ, thật là phiền chết Minh bưng bát mì đi ngang giường tôi, mặt đơ ra liếc tôi một gì mà nhìn, chưa thấy người ta ân ái nhau sao?!Lý Minh giơ ngón giữa, ném cho tôi một ánh mắt đầy ẩn ý. Tôi xem không hiểu, cũng lười phản ứng nó luôn. Độc thân cẩu không quyền khinh thường gei lọ.“Đông Đông, ra ngoài ở với anh đi.” Khương Tự đột nhiên nói.“Sao anh lại nhắc chuyện này.” Tôi bất đắc dĩ tại tôi ở ký túc xá nhưng hắn ra vào như chỗ không người, cảnh cáo nhiều lần mới kìm chế một tẹo; nếu thật cùng Khương Tự ở chung, hắn còn không đè tôi trên giường mà mỗi ngày chơi tôi? Ngẫm nghĩ đã thấy thốn rằng thân thể Khương Tự không tốt nhưng nhu cầu ở phương diện kia lại đặc biệt tràn đầy, tôi sợ mình không thỏa mãn được hắn… Thật sự… Hơn nữa lần đầu tiên bị hắn dọa chết khiếp, cho nên chúng tôi lâu như vậy chỉ làm được ba cảm thấy Khương Tự đã bắt đầu buồn cách, thấy cũng thương nhưng không nên thỏa hiệp, càng kéo dài thời hạn bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, tôi không muốn sớm vậy phải dọn ra ngoài, dù sao tiền trọ cũng đã đóng. Tuy rằng không có máy lạnh nhưng tôi đã quen, cố chút thì chịu được… Tôi cảm thấy ngoại túc gì đó ít nhất đến năm ba hẵng Tự làm thinh, mặt nặng nề, muốn giận lẫy nhưng lại cố gắng kìm nén. Hắn không nói gì cả, chỉ xuống giường ôm máy tính sang, trỏ vào màn hình hiện lên 28 chiêu dụ thụ buộc phải biết’, hỏi tôi “Em không chịu ở cùng anh, nhưng tải cái này về là ý gì?”Dùng một câu để hình dung tâm trạng của tôi lúc đó…Lúc đó tôi đệch mẹ ông trời! Đệch mẹ cuộc đời!Tôi vội vàng giật lại máy tính, nào ngờ bất cẩn vồ ngay nút Play! Thấy đoạn video sắp phát, tôi cuống cuồng dùng thân che màn hình lại, chết cũng không để Khương Tự những cảnh tượng này!“Bé hồ lô, bé hồ lô, một cây mọc bảy đóa hoa, gió táp mưa sa đều không sợ, la la la la la ~” ** Nhạc phim hoạt hình 7 anh em hồ lúc bài hát chủ đề quen thuộc vang lên, tôi và Khương Tự đều câm khốn tên Hàng dài hai mét ba đó, bố nhớ kỹ mày.
bạn trai bệnh kiều của tôi